Mặc dù ta đang chịu đau khổ khôn xiết, ta vẫn chưa chán ghét cõi luân hồi này
Đức Phật đã dạy rằng tất cả các Pháp là vô thường, không hoàn hảo, mang bản chất của khổ đau rỗng không và không đáng để chúng ta bám chấp vào. Nếu chúng ta có được sự hiểu biết cơ bản này qua tu tập, chúng ta sẽ có thể loại bỏ được bám chấp, khổ đau và đạt được giác ngộ.
Mọi thứ đều là huyễn mộng trong luân hồi; chúng ta không có tự do và không có thể kiểm soát được mọi thứ, kể cả tâm của mình. Tham, sân, vô minh, đố kỵ, và kiêu mạn quấy rối và giam cầm chúng ta. Vì tâm của chúng ta không được tự do, chúng ta phải đi theo đến bất cứ nơi nào hoàn cảnh bên ngoài dẫn dắt; điều này là bình thường, không có gì phải lo lắng.
Giá mà mình được như Đức Phật, các vị Bồ Tát hay A La Hán, luôn trụ trong trạng thái đại bình đẳng, không bị chi phối bởi các nhân tố bên ngoài.
Loại đau khổ này không mới mẻ gì đối với ta. Kể từ vô thủy, chắc chắn là ta đã phải chịu đau khổ như vậy, thậm chí nhiều hơn vô số lần. Cho đến khi nào đạt được địa Bồ Tát thứ nhất, các chúng sinh còn phải đối mặt với đau khổ, thậm chí còn lớn hơn đau khổ mà họ đã từng phải chịu đựng. Vậy mà ta vẫn chưa chán ghét cõi luân hồi này chưa phát tâm buông xả và vẫn hy vọng tìm kiếm hạnh phúc trong luân hồi. Ta thực sự vô minh làm sao!
Mặc dù ta đang chịu khổ đau khôn xiết, điều đó cũng không thể nào so sánh với những khổ đau trong các cõi địa ngục, súc sanh và ngạ quỷ. Nếu không thể chấp nhận được khổ đau này làm sao ta lại có thể đối mặt với khổ đau trong ba cõi thấp? Do đó, ngoại trừ việc tu tập và giác ngộ của mình, tất cả các việc thế tục – như tiền bạc, danh tiếng địa vị xã hội, hôn nhân, gia đình người thân đều là tạm thời và vô nghĩa. Ta phải thực hành tinh tấn và tìm kiếm giác ngộ. Nếu không, hậu quả sẽ thực sự không thể hình dung ra được. Đây chính là sự buông xả.
Trích “Bạn đã sẵn sàng đón nhận hạnh phúc chưa”, Khenpo Tsultrim Lodro (Làm sao để đối mặt với khổ đau và hạnh phúc)An Nhẫn trích dẫn. Nguồn ảnh: Nhị Đặng
Although we suffering is unbearable this time, we have not grown tired of this samsara
The Buddha taught that all phenomena are impermanent, imperfect, of the nature of suffering, and empty; it ’s not worth fixing any attachment on them. If by way of practice we gain this basic understanding, we can be free of attachment and suffering, and attain liberation.
In samsara, everything is illusory; we have no freedom or control over things, including our own mind. Greed, anger, ignorance, jealousy, and arrogance disturb and imprison us. As our mind is not free, we follow wherever external circumstances take us; this is normal, nothing to be alarmed about.
If only I can be like the Buddha, bodhisattvas and arhats who always abide in a state of great equanimity, free from external influences!
This kind of suffering is not new to me. Since time immemorial, I have most certainly experienced similar, if not greater, suffering innumerable times. Until the first bodhisattva ground is reached, all ordinary people will encounter even worse suffering in the future than the suffering they have already endured. Yet I have not grown tired of this world and samsara, nor developed renunciation, and still hope to find happiness in samsara. I am truly ignorant!
Although my suffering is unbearable this time, it cannot compare with suffering in the hell, animal, and hungry ghost realms. If I cannot even accept this pain, how can I face suffering in the three lower realms? Hence, apart from my practice and liberation, all mundane things — money, reputation, status, marriage, family, relationships, etc. — are temporary and meaningless. I must practice with diligence and seek liberation; if not, the outcome is really unthinkable. This is renunciation.
“Are you ready for happiness?”, Khenpo Tsultrim Lodro (How to Face Suffering and Happiness) Citaton by An Nhan.