Chịu Đựng Khó Khăn Để Thọ Nhận Giáo Pháp
Trong khoảng thời gian ở Phật Học Viện Changma, Kyabje Rinpoche nghe nói về thánh danh của vị Lama nổi tiếng khắp Tây Tạng, hóa thân của Đức Quán Thế Âm – Lama Padma Siddhi. Và trong tâm Ngài khởi lên mong muốn đến đỉnh lễ Lama để thọ nhận chỉ dẫn. Mùa đông năm đó, Ngài bạch lại toàn bộ ý nghĩ này với Bổn Sư Thubga. Đức Bổn Sư chấp thuận, điều khiến Rinpoche rất hoan hỷ. Ngài lập tức báo tin tốt với đạo hữu Thopa. Thopa Lama rất ngạc nhiên, bảo rằng: “Bổn Sư thực sự đồng ý?”. “Đúng vậy, Ngài đồng ý. Vậy, ông có đi hay không?”. “Dù ông đi đâu, tôi cũng sẽ đi cùng!”. Tình cờ, Darjey và Longsal cũng lên kế hoạch đến đỉnh lễ Chenrezi Lama, vì thế bốn người đã đi cùng nhau.
Bởi tuyết đã rơi trong nhiều ngày và toàn bộ xứ Kham đã trải qua trận tuyết rơi tồi tệ nhất trong một trăm năm qua; trong khoảng bốn hay năm trăm gia súc của vài gia đình giàu có, chỉ vài con còn sống sót và những người bản địa bị buộc phải rời đến vùng khác ít bị ảnh hưởng bởi mưa tuyết hơn. Cả vùng trở thành một nơi tiêu điều chẳng có chim chóc hay con người.
Trên đường, toàn bộ cảnh tượng bị che phủ bởi tuyết dày đến đầu gối. Tuyết vẫn tiếp tục rơi bất kể ngày và đêm. Họ chỉ có thể thấy một đồng bằng tuyết phủ trắng xóa, như thể đó là một thế giới màu trắng. Bốn người đi bộ rất vất vả và đôi lúc, họ dẫm một chân xuống và phải dùng nhiều lực để kéo lên. Họ di chuyển chậm rãi và một ngày, họ chỉ có thể đi một hay hai ki-lô-mét. Mỗi lần gặp một trận bão tuyết, họ không thể quyết định phương hướng. Kết quả là sau hai ngày, họ trở về vị trí ban đầu. Bởi họ đã đi bộ trong tuyết khá lâu, chân họ bị trầy da và máu liên tục chảy, khiến tất cả rất đau. Kyabje Rinpoche nghĩ rằng: Đức Từ Phụ Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni đã hiến dâng đầu và máu chỉ vì bốn câu Giáo Pháp, chút khó khăn này thì có ý nghĩa gì? Chẳng phải: “Chỉ sau mùa đông băng giá, hoa mận mới có mùi hương thơm nhất?”. Khi nghĩ về điều này, Ngài có quyết tâm mạnh mẽ hơn nhiều. Đạo hữu Thopa sắp suy sụp và rất lo âu: “Tôi không biết trong tháng Ngọ của năm Thân nào chúng ta mới đến được đích. Chúng ta có nên quay về không?”. Nhưng Rinpoche sách tấn, bảo rằng: “Chúng ta đã đi được đến đây rồi. Nếu chúng ta từ bỏ, mọi nỗ lực sẽ là vô nghĩa và chúng ta sẽ chẳng thể thọ nhận Giáo Pháp, điều đó chẳng phải là uổng công sao? Chỉ khi có thể ‘chịu đựng điều không thể chịu đựng, thực hành điều không thể thực hành’, chúng ta mới được gọi là hành giả chân chính của Giáo Pháp”. Sau đó, Ngài kể cho họ vài Pháp tu khổ hạnh của Bồ Tát Tagtu Ngu. Sau khi nghe những câu chuyện này, họ đều trở nên mạnh mẽ hơn và tiếp tục hành trình phía trước. Ba người còn lại không thể không cười. Họ tiếp tục hành trình.
Lương thực duy nhất mà họ mang theo là một chút Tsam-pa, thứ được Thopa quản lý, nếu không đi đến một điểm nhất định, họ không được phép ăn. Mỗi lần chia Tsam-pa, ông ấy thường nói: “Đây là Tsam-pa, nhưng không có nhiều, chúng ta cần tiết kiệm. Hãy nhớ rằng khi Đức Phật trải qua sáu năm khổ tu, Ngài chỉ ăn một hạt gạo trong hai năm đầu tiên, uống một giọt nước trong hai năm tiếp theo và chẳng ăn uống gì trong hai năm cuối cùng. Vì thế, chúng ta cần noi theo tấm gương Ngài”. Suốt cả hành trình, khi khát, họ dùng tuyết. Họ không uống chút nước nóng nào trong hơn mười ngày. Ban đêm, họ chỉ có thể đào một hố trong tuyết và ngủ bên trong. Kế đó, họ sẽ bắt đầu lại vào sáng hôm sau.
Bởi chưa nhìn thấy ánh sáng mặt trời trong nhiều ngày, họ đều rất mong mỏi chút ánh sáng. Nhưng họ chẳng nghĩ rằng ánh mặt trời sẽ mang lại còn nhiều đau đớn hơn. Ánh mặt trời nóng bỏng phản chiếu lên tuyết khiến mắt họ bị đau, họ không thể mở to. Ban đầu, hai vị Lama đi trước bị thương nặng và hai vị phía sau phải dẫn họ, nhưng sau đó, mắt của họ cũng bị đau. May thay, hai vị đầu tiên đã bình phục vì thế có thể tiếp tục dẫn đoàn. Thopa cúi đầu và nói bằng giọng đau buồn: “Tốt hơn nếu không có thời tiết quang đãng, cầu mong Bậc Thầy và Tam Bảo gia hộ”.
Vào ngày thứ hai, thời tiết trở nên xấu hơn và gió Nam thổi mạnh, như thể đó là những con dao cắt lên bắp thịt của họ, lạnh buốt khiến họ bắt đầu rùng mình, răng lập cập, nước từ miệng đóng băng trước khi nó chạm đến mặt đất. Thopa lạnh cóng; ông ấy cắn chặt môi và run cầm cập. Kyabje Rinpoche thấy điều đang xảy ra và lập tức nói với Longsal và Darjey rằng: “Thopa như sắp đóng băng, tốt hơn là kéo ông ấy đi, nếu không sẽ gặp nguy hiểm”. Ba người còn lại kéo Thopa và bắt đầu chạy qua tuyết. Sau khi chạy vài ki-lô-mét, thân thể Thopa ấm lên và ông ấy dần hồi phục. Tất cả đều rất hoan hỷ.
Hôm đó, họ không đi bộ xa lắm, họ bất ngờ gặp một bầy gấu khoảng sáu mươi con, Thopa lập tức nghĩ đến việc bỏ chạy, trong khi hai vị còn lại nghĩ về việc chống lại chúng. Kyabje Rinpoche nói: “Chẳng ích gì đâu, chúng ta cần cầu nguyện đến Phật Thích Ca Mâu Ni và Quán Thế Âm một cách thành tâm và xua tan những ý định thù địch của chúng”. Họ cầu nguyện như Rinpoche nói. Và điều đó thực sự hữu ích; lũ gấu như thể cảm thấy lòng bi mẫn và chúng bắt đầu rút lui.
Ngày thứ ba, họ có thể thấy một người đàn ông khác ở phía xa. Họ lo sợ rằng đó có thể là một tên trộm, nhưng Darjey nói: “Dẫu sao, ít nhất là chúng ta đã gặp một người khác; đó dường như là điềm lành với tôi, bởi trong hơn mười ngày qua, chúng ta đi qua những vùng chẳng có dấu người”. Họ cuối cùng đến được một nơi không có tuyết. Với vài nhánh củi, họ dựng bếp, nhóm lửa, pha trà và sau khi ăn tối, họ đã có một đêm an giấc.
Hôm sau, tinh thần của đoàn được cải thiện, họ đã đến Tu viện và hỏi thăm nơi ở của Chenrezi Lama. Sau khi ăn trưa, họ lập tức đi về hướng đó. Và sau bốn hay năm tiếng, họ đã gặp được Mani Lama – Padma Siddhi. Rinpoche hỏi Ngài vài câu hỏi về mức độ chứng ngộ và Chenrezi Lama trả lời trong sự xác quyết. Hơn thế, Ngài trao nhiều chỉ dẫn vô song về giáo lý bí mật. Trong giai đoạn đó, Chenrezi Lama đang giảng dạy về những công đức của tâm chú Quán Thế Âm và họ cùng nhau tích lũy túc số. Cùng lúc, Ngài cũng đang giảng Nhập Bồ Tát Hạnh và bốn người họ tham dự một lớp học. Khi đến đoạn kệ:
Thậm chí nếu Ngài trêu đùa con,
Làm bẽ mặt hay chế giễu con,
Bởi con vốn đã cúng dường thân mình,
Tại sao con còn phải chăm sóc nó?
Mani Lama nói với tất cả đệ tử hiện diện rằng: “Bởi lần này, đệ tử xuất sắc nhất của Đức Thubga đã tham gia trì tụng, những công đức khởi sinh sẽ tăng thêm một trăm lần và sau khi Ngài rời đi, mọi thứ trở lại bình thường”. Sau khi đã thọ nhận tinh túy của Giáo Pháp, Rinpoche và ba bạn hữu chia tay Chenrezi Lama.
Khi họ đến bờ sông Hoàng Hà, mực nước dâng lên và cơn lũ phá hủy cây cầu, điều khiến họ phải đi xung quanh và tìm kiếm chỗ khác để vượt sông. Nhưng sau khi đi bộ hơn mười ngày, họ vẫn không thể qua sông, vì thế, cuối cùng họ trở lại chỗ Lama Chenrezi. Rinpoche thưa rằng: “Trên đường tới đây chúng con đã gặp nhiều trở ngại và bây giờ trên đường về chúng con lại tiếp tục gặp nhiều khó khăn”. Lama Chenrezi an ủi: “Nhờ trải qua khó khăn để thọ nhận Giáo Pháp, người ta có thể xua tan những nghiệp chướng tích lũy trong nhiều đời và đẩy lùi nhiều nghịch duyên trong việc hoằng dương Giáo Pháp trong tương lai. Thực sự, con phải hoan hỷ”. Họ sách tấn bản thân và quay trở về.
Trong thời gian đó, tuyết bắt đầu tan và đôi lúc, họ bị vùi trong tuyết lở, điều khiến họ tốn nhiều thời gian để thoát ra. Ngày nọ, khoảng hai mươi con chó của một gia đình gần đó, chạy đuổi theo họ. Ba người còn lại không biết làm gì và bắt đầu chạy, nhưng Rinpoche nói: “Chạy không phải là lựa chọn, bởi chúng ta không thể chạy nhanh hơn chó, tôi có ý này.
Chúng ta dựa lưng vào nhau và bảo vệ bản thân bằng gậy”. Thực sự đó là một cách hữu hiệu và bầy chó không thể đến gần họ. Sau một hồi, chúng bị chủ nhân gọi về và họ an toàn.
Dù Thopa đã tính chính xác lượng lương thực như thế nào, họ đã dùng hết phần Tsam-pa cuối cùng. Sau khi nhịn đói ba ngày, chân họ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và không thể đứng được, vì thế họ quyết định đi khất thực.
Rinpoche và Thopa đến một gia đình, nơi họ nhận được nhiều đồ ăn và được mời vào trong dùng bữa. Bất ngờ, Longsal và Darjey cũng đến nhà này. Thopa nói: “Nhìn kìa, hai bậc đại đức với giới hạnh thanh tịnh đang đến, các ông cần đối xử tốt và cúng dường nhiều đồ ăn, nhờ đó tích lũy vô lượng công đức cho bản thân và gia đình”. Kyabje Rinpoche sợ rằng gia chủ sẽ biết rằng bốn người họ đi chung và bí mật bảo Thopa đừng nói vậy. Điều mà họ không biết là gia chủ không đủ khả năng cúng dường nhiều, vì thế, họ chỉ cho Longsal và Darjey ít thức ăn và không mời vào nhà.
Trời đã tối khi họ về đến Phật Học Viện Changma và Đức Thubga đang đứng ở cửa vẫy chào Rinpoche và Thopa. Họ rất sung sướng được ở bên Bổn Sư và Ngài nói rằng: “Bởi các con không trở lại trong thời gian dài, Ta bắt đầu lo lắng rằng Thopa tinh nghịch đã đưa con trở về Sertar. Nhưng thật tốt khi con đã về”. Ngài đặt tay lên đầu họ và bảo: “Thật tốt khi các con sẵn lòng trải qua những khó khăn như thế để thọ nhận Giáo Pháp. Đức Padma Siddhi thực sự là hóa thân Quán Thế Âm và thông thường rất khó để thọ nhận tinh túy Giáo Pháp từ Ngài”.
~ Trích “TRÁI TIM LARUNG GAR: Tiểu Sử Kyabje Jigmey Phuntsok Rinpoche”, Khenpo Sodargye Rinpoche biên soạn.
Việt dịch: Pema Jyana