ĐẠO SƯ VỚI KHẨU SÚNG
Cách nay khoảng trăm năm có một đại lễ hội cầu nguyện gồm toàn các vị Tăng sĩ và tu sĩ cao cấp tại Đông Tây Tạng, họ cử hành một nghi lễ Mật tông quan trọng ngoài trời, bên cạnh một khu rừng rậm.
Bỗng một tiếng động khả nghi làm một vị lạt-ma đứng hàng sau cùng phải xoay người lại. Ông nín thở, trong lúc đó thì cả nhóm người cảm giác bất an khó chịu. Tất cả đều quay người nhìn phía cánh rừng, hầu như họ bị một năng lực gì hấp dẫn mạnh mẽ, hơn cả năng lực muốn hoàn thành buổi lễ.
Giữa các cành cây là một người đàn ông mặt mày khó chịu, trên tay cầm một khẩu súng cũ, mắt nảy tia máu nhìn trừng trừng các vị Tăng sĩ. Sau lưng ngưòi đó là lố nhố một số người, tay cầm súng, mặt mày khó ưa.
Vị chủ lễ đứng dậy đi về phía người đầu đảng rồi bỗng nhiên phủ phục năm dài xuống đất ba lần, tỏ dấu tôn quý nguời đó: “Do Khyentse Rinpoche”, ông kêu lớn, giọng đầy cảm phục. “May mắn thay, ngài đến với chúng con ở đây. Ngài có làm gì thì chúng con cũng biết từ nơi ngài toát ra trí huệ và từ bi. Xin quang lâm. Nhưng xin ngài và các vị hãy để súng xuống để ban phước lành cho chúng con theo cách bình thường”.
Vị chủ lễ quì xuống, cúi đầu về phía người đàn ông nọ để xin phước lành. Bây giờ thì cả nhóm đều biết đang hiện diện ở đây một vị đại sư xuất chúng, nhưng cũng đáng sợ nhất, đó là Do Khyentse, một vị tu sĩ đắc đạo khác đời. Vị này giết thú vật, ăn thịt, uống rượu và dộng đầu học trò cho đến lúc họ giác ngộ mới thôi.
Cả đám Tăng sĩ hết sức hồi hộp không biết vị đạo sư khác đời này sẽ làm gì đây. Họ nín thở ngồi nhìn Do Khyentse. Thay vì để tay lên đầu chủ lễ để ban phép, Do Khyentse chỉa khẩu súng lên trời, bắn một phát.
Tiếng nổ làm chủ lễ choáng người. Ông và cả đám co người lại, trong đầu trống rỗng, bị ném lui vào tự tính, vốn không hề có luật gì cả. Kẻ nào lưu trú được trong trạng thái này, kẻ đó có thể thấy sự vật không bị biến chiếu của đầu óc che đậy. Trạng thái này được gọi là Đại ngộ.
Vị đại sư nhìn sơ qua đã biết ngay trong đám ai là kẻ đã tỉnh giác và giác ngộ, ai là người còn cần vài tiếng súng nữa. Vị chủ lễ vẫn quì, mắt nhắm nghiền và mỉm cưòi như một vị Phật. Một vị Tăng khác được đánh thức, cười mãi không thôi. Một vị thứ ba khóc vì sung sướng. Nhiều vị khác xem ra không thay đổi gì cả. Nhưng mắt một vị đại sư là mắt thánh nhân, Ngài thấy hết. Ngài xoay người đi thẳng vào rừng, không nói một tiếng, trước khi cả đám người làm ngài phiền nhiễu bằng những lời cám ơn.
Tại sao Do Khyentse lại sống như một dị nhân trong rừng trong núi? Nhiều ngưòi trong đám đó tự hỏi như thế sau khi ngài bắn phát súng bỏ đi. Câu trả lời là câu hỏi ngược lại: Ai biết được điều đó. Đạo lộ của những thánh nhân thì không thể thăm dò tới nơi.
~ Trích "Sư tử tuyết bờm xanh"