ĐỨC PHẬT VÀ NGHIỆP BÁO
Khi Đức Phật ở Ấn Độ, mỗi năm Ngài duy trì một khóa nhập hạ ba tháng. Mỗi khóa nhập hạ có một vị bảo trợ, thường là nhà vua hay một thương nhân quan trọng. Có một năm, vua của một xứ gần Shravasti đã hứa sẽ là người bảo trợ cho Đức Phật và năm trăm tăng sĩ, và ông tuyên bố với dân chúng của mình là không ai được phép cúng dường cho Đức Phật và các đệ tử của Ngài trong thời gian ba tháng đó. Ông không đề cập rằng chính ông sắp sửa chuẩn bị mọi sự, nhưng chỉ nói với dân chúng rằng họ không được phép cúng dường vào thời gian đó.
Đêm đó, nhà vua mơ thấy vương quốc của ông bị đường ruột vây chặt. Đây là một điềm chưa hề xảy ra, vì thế ngày hôm sau ông tham khảo một vị Bà la môn nổi tiếng về ý nghĩa của nó. Vị Bà la môn nói với ông: “Đây là một dấu hiệu khủng khiếp; mạng sống của ngài đang nguy hiểm. Ngài phải nhập thất trong ba tháng, bắt đầu từ hôm nay.” Nhà vua trở nên hoảng sợ và lập tức vào thất, nói với mọi người rằng trong thời gian ba tháng tới không ai được phép tới gặp hay trò chuyện với ông.
Ngày hôm sau, Đức Phật và các đệ tử đến nhập hạ. Xá Lợi Phất bị bệnh và Mục Kiền Liên chăm sóc cho ngài, vì thế các ngài không thể tham dự cuộc nhập thất và thay vào đó đi tới Cõi Trời thứ Ba mươi ba. Nhà vua đã đi khỏi, và không ai trong vương quốc dám cúng dường thứ gì bởi nhà vua đã cấm, vì thế không ai bảo trợ cho khóa nhập thất. Tin đồn về điều này lan đi khắp nơi. Một thương gia ở nơi khác có một số cỏ khô cho ngựa, một số đã mục nát. “Nếu nó làm hài lòng Đức Phật, tôi có nhiều thứ này để cúng dường,” ông ta nói, và Đức Phật chấp nhận nó một cách vui vẻ.
Ngài Ananda nhìn những điều này với những giọt lệ trong đôi mắt. Ngài nghĩ: “Đức Phật này đã thực hành trong ba thời kiếp vô hạn, đã thành tựu Phật quả, trạng thái toàn thiện, mà vẫn phải ăn những thứ như thế. Làm sao điều này có thể xảy ra?” Đức Phật nói: “Đừng bối rối. Mọi sự đều tốt đẹp.” Khi Ngài đang ăn, một hạt thực phẩm rơi khỏi miệng, và Đức Phật bảo Ananda nếm nó. Ananda đã trải nghiệm nó là tuyệt đối thơm ngon, với một trăm hương vị tinh khiết khác nhau. Đức Phật nói: “Dù đối với ông nó tốt hay xấu, ta kinh nghiệm mọi thực phẩm và nước uống đều như thế.”
Trong những vương quốc khác, người ta nghe nói rằng Đức Phật không có thực phẩm. Các vị vua như Bimbisara (Bình Sa) cố gắng mang thực phẩm, nhưng một trận mưa xối xả xuất hiện và họ không thể vượt qua những con đường lầy lội. Không có con ngựa nào có thể thực hiện chuyến đi xuyên qua mưa gió. Vì thế họ mất toàn bộ ba tháng trong chuyến đi này. Khi nhà vua ra khỏi ẩn thất và nghe nói về những gì đã xảy ra, ông đã xin lỗi Ananda về kế hoạch tồi tệ của mình. Nhà vua cũng đi tới Đức Phật và hết lời xin lỗi về lỗi lầm của mình.
Đức Phật nói: “Ngài không phải xin lỗi. Nó không phải là lỗi của ngài; điều đó xảy ra là do nghiệp của ta. Vô lượng kiếp về trước, có một vị Phật với nhiều tu sĩ. Một hôm, một vị vua giàu có, hùng mạnh thỉnh mời tất cả các vị tới dự một bữa tiệc rất đặc biệt, một bữa ăn như cam lồ. Vào lúc đó có một người Bà la môn với năm trăm đệ tử, là những người rất đố kỵ với Đức Phật. Ông ta nói: ‘Họ không đáng được hưởng một bữa ăn ngon như thế. Thay vào đó, họ nên ăn thực phẩm thối rữa.’ Trừ hai người trong số đệ tử, còn tất cả đều vui thú với những gì ông ta nói ra. Hai người này nói: ‘Không, họ nên vui hưởng những gì được cúng dường cho họ.’ Vì thế đây là kết quả của nghiệp đó. Ta là vị Bà la môn đã hướng dẫn năm trăm vị sư, và giờ đây tất cả chúng ta kinh nghiệm kết quả này ngoại trừ Xá Lợi Phất và Mục Kiền Liên. Họ đã không hoan hỉ về điều vị Bà la môn nói, và vì thế họ dùng thời gian này trong cõi trời, và ăn cam lồ trong ba tháng thay vì ăn thực phẩm thối rữa của ngựa.”
Trích “Một hướng dẫn đầy đủ về con đường Phật pháp”