Những thứ đó làm cho mọi người, như chư tăng, ni, xa rời con đường đạo và không bao giờ ngồi xuống được
Nếu quan sát cẩn thận, chúng ta sẽ thấy những người tu hành, thậm chí những người thuộc hàng ngũ đệ tử gần cận với đức Phật Thích Ca Mâu Ni, như chư tăng, chư ni, cũng rất bận rộn. Họ không bận rộn vì phải thực hành Pháp mà bận rộn vì rất nhiều thứ khác. Thầy không nghĩ rằng đây là điều tốt mà thực ra đó là điều tiêu cực, bởi vì những thứ đó làm cho mọi người, làm cho chư tăng, chư ni xa rời con đường đạo và không bao giờ ngồi xuống được. Các hành giả thực sự của Pháp, những đệ tử của đức Phật Thích Ca Mâu Ni, là những người rất tĩnh lặng. Họ có nhiều thời gian để ngồi xuống công phu hành trì.
Nhưng ngày nay, sự việc hoàn toàn ngược lại, mọi người không có thời gian để ngồi xuống thiền định mà chạy đó chạy đây. Tất nhiên, thậm chí chúng ta nói: “Ồ tôi làm lợi lạc cho mọi người. Tôi đang giảng Pháp cho mọi người và đang dẫn dắt mọi người trên con đường đạo của đức Phật” hay một cái gì đó tương tự. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, chúng ta không có một nền tảng đầy đủ để làm những điều đó. Rõ ràng chúng ta muốn dẫn dắt mọi người, chúng ta muốn làm lợi lạc cho mọi người, nhưng trước khi làm điều đó chúng ta phải có một nền tảng vững chắc, chúng ta phải có sức mạnh để làm điều đó. Tuy nhiên, chúng ta không có nền tảng trong khi chúng ta cứ bận rộn như vậy và có lẽ là bận rộn vì những nhu cầu như: phải được nổi tiếng hoặc là phải sở hữu nhiều thứ hơn. Điều này rất phổ biến trong đạo Phật ở Tây Tạng, Trung Quốc, Việt Nam và khắp mọi nơi. Đó không phải là Pháp thanh tịnh mà có thể hoàn toàn ngược lại. Chúng ta cần phải hiểu điều đó và hết sức cẩn trọng.
Trích “Chúng Ta Cần Phải Biết Rõ Cái Gì Là Pháp, Cái Gì Là Phi Pháp”, Hungkar Dorje Rinpoche
These things keep people, like monks or nuns, away from the path as they never sit down
If we see carefully, we’ll see the people or the Dharma people, even the inner people of Buddha Shakyamuni like monks or nuns, are also busy. They are not busy because of practicing Dharma but doing so many other things. So, I don’t think it’s something very positive, but more like negative because these things keep people, like monks or nuns, away from the path as they never sit down. The Dharma practitioners and the people of the Buddha Shakyamuni, they are very quiet. They have a lot of time to sit down and to meditate. Now, it is the opposite of that: no time to sit down and meditate but running here and there. Of course, even we say: “Oh, I benefit people. I’m giving lectures or teachings to people and leading people to the Buddha’s path” or something like that. But the problem is that we don’t have a good foundation to do that. Obviously, we want to lead people, we want to benefit people, but before doing that, we must have a good foundation. We must have the power to do that. However, they don’t have any base or foundation while try to be busy, probably because of their demand for being famous and possessing more things. It is very common in Tibetan Buddhism, Chinese Buddhism, Vietnamese Buddhism, all Buddhism everywhere. That is not really pure Dharma, but maybe it is the opposite. That’s we need to understand and be careful.
Hungkar Dorje Rinpoche, “We Should Know Clearly What Is Dharma What Is Not Dharma”