PHẦN I:
KHO TÀNG CỦA TOÀN THIỆN TỰ NHIÊN Đảnh lễ Samantabhadra Vinh Quang, bậc Toàn Thiện! Tạng của Toàn Thiện bổn nguyên tự nhiên,
tính vốn sẳn bất biến, tâm kim cương trống không bao la,
bản tánh của tâm – toàn thể tự nhiên –
hiện hữu nguyên sơ không dứt, chúng tôi đảnh lễ.
Không gian không thể nghĩ bàn này là bản tánh của những sự vật,
đỉnh điểm của cái thấy là toàn thiện tự nhiên –
hãy nghe tôi giải thích cái thấu hiểu của tôi
về thực tại duy nhất toàn khắp này.
Nghĩa quyết định của Tâm, Tạng và Giáo huấn Bí mật
nằm trong vắng mặt, mở trống, tính tự phát và nhất thể.
Bốn cái này được khảo sát trong bốn phương diện:
chỉ bày, đồng hóa thấu hiểu, “kết buộc” và giải quyết.
CHỦ ĐỀ KIM CƯƠNG THỨ NHẤT: VẮNG MẶT
Chỉ bày sự vắng mặt Trước hết hãy để tôi nói với bạn về “vắng mặt”,
sự vắng mặt là tánh Không thiết yếu:
trong siêu tạng của tâm thanh tịnh như không gian
bất cứ cái gì xuất hiện thực ra là vắng mặt.
Trong tạng vũ trụ vốn là không gian vô biên
mọi hình tướng của vật chất và năng lượng xảy ra như dòng bốn nguyên tố,
nhưng tất cả là hình tướng trống không, thực ra vắng mặt:
tất cả mọi hiện tượng, sanh khởi trong tịnh tâm, đều giống như vậy.
Như huyễn thuật, bất cứ hình thức nào của nó,
không có bản chất, trống không trong bản tánh;
cũng thế, mọi kinh nghiệm của thế giới, sanh khởi trong khoảnh khắc,
không chuyển động khỏi tịnh tâm, là sự tan biến không bản chất.
Như giấc mộng là một phần của giấc ngủ,
tấm màn mỏng không thực trong sự sanh khởi của nó,
tất cả và mỗi sự là tâm thanh tịnh,
không hề lìa khỏi nó,
không có bản chất hay thuộc tính.
Kinh nghiệm khởi sanh trong tâm,
nhưng nó không phải là tâm cũng không phải cái gì khác với tâm;
nó là một phô diễn sống động của vắng mặt, như huyễn thuật,
ngay trong khoảnh khắc không thể quan niệm và diễn tả.
Tất cả kinh nghiệm sanh khởi trong tâm,
ngay khi nó bắt đầu, hãy biết nó là vắng mặt!
Cũng như trường khách quan quả thật vắng mặt,
thế nên “người biết” – tâm thanh tịnh,
trong bản chất là vắng mặt – như bầu trời trong:
hãy biết nó trong thực tại không thể diễn tả của nó!
Trong tinh túy là tánh giác tự phát sanh,
sự vắng mặt của nhân quả đóng lại vực thẳm sanh tử,
sự vắng mặt của phân biệt hòa nhập sanh tử và niết bàn,
và trong sự vắng mặt của những lỗi lầm và màn che, ba cõi kết hợp lại.
Toàn thể bản tánh của tâm giống như bầu trời,
nơi không có nhị nguyên, phân biệt, thứ bậc,
không có cái thấy, thiền định, cam kết phải tuân thủ,
không có hạnh lý tưởng chuyên cần, không có tánh giác nguyên sơ để phát lộ,
không có tu hành trong các giai đoạn, không có đường để bước,
không có chứng ngộ vi tế, và không có hợp nhất sau cùng.
Trong sự vắng mặt của phán đoán, không có gì là thánh hoặc phàm,
chỉ một tạng một vị, như đảo vàng; bản tánh tự phát của tâm như bầu trời trong sáng;
bản tánh của nó, một vắng mặt vượt mọi diễn tả.
Tinh túy hiện thực, rigpa nguyên sơ,
không thể cải thiện, nên đức hạnh là vô ích,
và nó không thể bị hư hại, nên tật xấu là vô hại;
trong sự vắng mặt nghiệp của nó,
không có sự chín thành của sướng hay khổ;
trong sự vắng mặt phán đoán của nó, không có sở thích sanh tử hay niết bàn;
trong sự vắng mặt mối nối của nó, nó không có chiều kích;
trong sự vắng mặt quá khứ và tương lai của nó, tái sanh là một ý niệm trống rỗng:
có ai để chuyển di và làm sao để lang thang?
cái gì là nghiệp và làm thế nào nó có thể chín thành?
Hãy chiêm ngưỡng thực tại như bầu trời trong sáng!
Thường trực giải cấu trúc, truy cứu say mê,
không chất thể dù nhỏ nhất nào có thể được tìm thấy;
và trong khoảnh khắc không phân chia của tri giác bất nhị,
chúng ta an trụ trong trạng thái tự nhiên của toàn thiện.
Vắng mặt khi truy tìm, vắng mặt khi ngu si,
không một mảy vật chất cứng chắc nào được chứng nhận;
thế nên mọi phương diện của kinh nghiệm thì luôn luôn vắng mặt –
hãy biết chúng không gì khác hơn là huyễn hóa!
Trong suốt sự say mê trống không của giấc mộng,
những đứa bé ngu mê thích thú,
còn người trí, không bị mê hoặc đánh lừa;
những người không biết chân lý của vắng mặt,
bám vào nhân dạng của họ, lang thang lòng vòng,
còn thiền giả thông tuệ, hiện diện trọn vẹn,
biết
tánh Như của thực tại,
tin chắc sự vắng mặt trong chính khoảnh khắc ấy,
được giải thoát vào tạng thực tại tất yếu.
Trong hiện diện toàn thể, bản tánh bất định của tâm,
hiện hữu tánh giác nguyên sơ không thời gian của tri giác bất nhị;
trong rigpa hoàn toàn trần trụi, không phụ thuộc,
hiện hữu hạt giống toàn thể không phân chia;
trong sự trong suốt toàn thể của rigpa chiều kích số không,
hiện hữu sự chiêm ngắm của Pháp thân Samantabhadra;
trong tinh túy của vắng mặt, rigpa nội tại của hiện diện toàn thể,
sự chiêm ngắm vô nhiễm, không quy chiếu tỏa sáng.
Trong yoga của như huyễn, trò chơi của rigpa,
kinh nghiệm trống không sanh khởi như sự phô diễn không kết tinh, chóng tan,
và tin vào sự vắng mặt trong khoảnh khắc khởi đầu của nó,
không có chút yêu cầu kiểm soát, trau dồi hay từ khước,
chúng ta vẫn trống rộng, thong dong, vô tư lự và không dính mắc.
Một người ngu bị huyễn thuật đánh lừa giống như một con thú
chạy theo một ảo ảnh trong cơn khát nước;
mong những hy vọng hảo huyền được thực hiện,
tin vào giáo điều của mình, y bị mắc bẫy;
lạc đường trên tám lối thứ bậc của trí năng,
y không thấy được thật nghĩa.
Không gian trống không bên trong và vượt khỏi những giáo huấn atiyoga,
là một sự vắng mặt trọn vẹn, không có bất cứ cái gì, giống như bầu trời;
trong mỗi khoảnh khắc, trong tính cách tự nhiên của hiện thể thanh tịnh,
như không gian bổn nguyên mà chúng ta không thể từ bỏ,
trạng thái tự nhiên của an lạc thanh tịnh sanh khởi tự phát.
Nếu rigpa bí mật, năng lực Phật hiện thực, lẩn tránh chúng ta,
đạt giải thoát bằng bất cứ hành động có mục đích nào là vô ích.
“Mọi sự đều vô thường và hoại diệt”,
làm sao một bó thân, ngữ và tâm
có thể chạm đến cốt lõi bất hoại của nó?
Thế nên nếu chúng ta khao khát trạng thái tối thượng của hiện hữu,
chúng ta cần vất bỏ mọi trò chơi trẻ con,
và nằm duỗi trong không hành động không thể nghĩ bàn,
trong trạng thái không tạo tác, hiện thực của vắng mặt,
nơi sự toàn thiện tự nhiên của thực tại hiện hữu thảnh thơi;
chúng ta nên nhìn thẳng vào tánh nhất như không tạo tác của mỗi kinh nghiệm,
và tất cả mọi phản ứng có điều kiện của chúng ta tan biến, chúng ta đầu hàng!
Trong sự vắng mặt của bên trong và bên ngoài, chủ thể và đối tượng,
rigpa nội tại, không có thời gian không gian,
thế chỗ cho mọi biến cố hữu hạn hình như có bắt đầu và chấm dứt;
thanh tịnh như bầu trời, không cột mốc chỉ lối vào.
Mọi nội quán đặt biệt vào rigpa luôn luôn lầm lẫn,
thế nên mọi nhận dạng, luôn luôn lầm lẫn, được từ bỏ;
và tin rằng không gian của Samantabhadra không phân chia
là tánh Không trùm khắp của tất cả sinh tử và Niết Bàn,
trạng thái tự nhiên như thực tại bất biến.
Đập vỡ vỏ giòn của quan kiến lan man
vào không gian trống không không trụ ở đâu cả,
trong kinh nghiệm của vắng mặt, cốt lõi của vấn đề hoàn toàn hiển lộ.
Ghi thay lời tựa, trích “TOÀN THIỆN TỰ NHIÊN – Dzogchen căn bản của Longchenpa” Nội dung đọc web đang cập nhật. Xin vui lòng đọc và tải PDF tại đây: https://lienhoaquang.com/thu-vien_TOAN-THIEN-TU-NHIEN-ddmlkkl_xem-PDF_tuequang.html