BÀ CỤ NGHÈO KHÓ
Xưa kia có một chủ hộ rất giàu có nhưng bủn xỉn và thiếu lòng bi mẫn. Ông ta có một người đầy tớ rất già. Người đầy tớ sống rất gian khổ bởi người chủ nhà giàu có chỉ cung cấp cho bà những quần áo rách để mặc và vừa đủ thực phẩm để sống.
Một hôm bà được gởi tới một con sông với một bình khổng lồ để mang nước về nhà. Khi bà tới bờ sông, bà kêu khóc và than van lớn tiếng. Bà cảm thấy không thể chịu đựng những tình huống của mình và ước muốn tự vẫn. Một nhà sư tên là Katyayana tình cờ có mặt và hỏi vì sao bà kêu khóc. Bà ta trả lời: “Đấng Tôn quý, con già rồi và có quá nhiều việc để làm. Thực phẩm con dùng chỉ vừa đủ duy trì sự sống. Con muốn tự tử.” Nhà sư hỏi: “Bà có muốn bán đi sự bần cùng của bà không?” Người đầy tớ chế diễu: “Ai muốn mua một thứ như thế?” Tuy nhiên nhà sư dạy bà tắm rửa và cúng dường bất kỳ thứ gì bà có. Người đầy tớ già phản đối: “Con nên làm gì? Con không ngay cả một mảnh vải để bố thí. Ngay cả chiếc bình này cũng không phải của con, nó thuộc về sở hữu chủ của căn nhà.” Nhà sư nói: “Bà không biết cách thực hành bố thí. Bà có thể cho đi ngay cả nước hay một ít củi. Nếu bà thực sự không có thứ gì, chỉ làm đầy bình khất thực của ta bằng nước và ta sẽ tụng một lời nguyện hồi hướng cho bà.” Vì thế bà lão đã cúng dường một chén nước cho nhà sư. Nhà sư hồi hướng công đức hành vi của bà và sau đó ban cho bà các giáo lý.
Sau đó nhà sư hỏi: “Bà có một nơi để ngủ không?” Bà lão trả lời: “Con ngủ ở nơi làm việc, đó là một nơi vô cùng dơ dáy. Đôi khi con ngủ với rác rưởi.” Nhà sư nói: “Hãy tiếp tục làm công việc của bà mà không oán giận. Hãy kiên trì trong mọi việc mà bà đang làm, nhưng giờ đây luôn luôn quán tưởng về Phật, Pháp, và Tăng như công việc của bà.” Bà ta trở về nhà và làm như nhà sư khuyên dạy. Một hôm bà được cho một bó cỏ khô để ngồi và nằm, và bà tiếp tục không nghĩ điều gì ngoài Phật, Pháp và Tăng. Một hôm vào lúc bình minh, bà qua đời và được tái sinh trong Cõi Trời thứ Ba mươi ba.
Người chủ của căn nhà để ý là bà lão đã mất và thuê người tống khứ tử thi. Một người tới cột một sợi thừng vào cổ bà, và kéo tử thi tới nghĩa địa. Tại nghĩa địa, nhiều vị trời và thiên nữ trút xuống hoa và hương trầm. Ánh sáng chiếu tỏa khắp thị trấn và mọi người ngạc nhiên trước những sự kiện này.
Câu chuyện này cho ta thấy việc ta có thể tạo một nối kết với Pháp thì dễ dàng biết bao. Đôi khi, ta cũng có thể cảm thấy rằng ta đối diện với những tình huống khó khăn khi xử sự với mọi người hay với công việc của ta. Điều quan trọng là giữ những tư tưởng tích cực trong tâm ta và cố gắng tìm ra những giải pháp tốt lành cho những tình huống khó khăn của ta. Hãy nghĩ tới Phật, Pháp, và Tăng và hãy làm những điều tốt lành cho người khác. Các kết quả sẽ xảy ra phù hợp với những nguyên nhân mà ta tạo ra. Thay vì trông mong những điều không thể gặp, hãy thực hành Pháp và giải thoát mình khỏi sinh tử.
~ Trích “Một Hướng Dẫn Đầy Đủ về Con Đường Phật Pháp”, Khenchen Konchog Gyaltshen