CÁC NGÀI SẼ Ở NGAY ĐÓ CÙNG TA
Giống như tôi đã chia sẻ với các bạn trong lần trước, tôi đã nhập thất trong một thời gian tương đối ngắn. Vừa khi tôi chuẩn bị để kết thúc việc nhập thất vào lúc 3 giờ chiều thì người thị giả của tôi tiếp tục gõ cửa phòng tôi, nói rằng vị thị giả của Guru của tôi đã đem một tấm khăn choàng [kata] đến cho tôi. Tôi đã giữ kín về việc tôi nhập thất, ngoại trừ đối với một vài thị giả thân tín thì chẳng ai biết tôi đang ẩn cư, đa số đều nghĩ là tôi đang không có mặt ở nơi thành phố này. Thật là chuyện không tưởng để Guru của tôi và đoàn tuỳ tùng của ngài có thể biết về việc này, trừ khi nào họ có gắn một hệ thống truyền hình an ninh (CCTV: closed-circuit television) chung quanh tôi. Cho dù cuộc nhập thất này có một thời gian hạn định cần duy trì, bản thân tôi đã không để ý đến giờ giấc. Sau khi vị thị giả của Sư Phụ tôi đến vào lúc 3 giờ chiều để trao cho tôi tấm khăn choàng, tôi mới biết ra đó cũng chính là thời điểm đích xác mà việc cam kết ẩn cư của tôi vừa kết thúc.
Điều này cho ta thấy là tất cả những vị Đạo Sư giác ngộ đều có tâm toàn tri toàn giác và tâm ấy vận hành giống như là một hệ thống CCTV hiện đại, theo dõi chúng ta ở khắp mọi nơi và điều này có nghĩa là nếu chúng ta giữ lòng tin vững chắc nơi các ngài, thì bất kỳ khi nào chúng ta cần đến sự quan tâm và giúp đỡ của các ngài, các ngài sẽ ở ngay đó cùng ta. Lama Khyenno! (Thầy ơi, xin hãy nhớ nghĩ đến con!)
Tôi lập tức đi đến đảnh lễ Sư Phụ yêu quý của tôi; ngài đã không được khỏe cho lắm trong thời gian vừa qua. Khi ngài gặp tôi, quả thật giống y như là ngài đã nhảy lên với niềm hoan lạc và đã hết sức mừng rỡ khi chạm mặt tôi. Tôi đã không gặp ngài [dạo vừa qua] bởi vì tôi ngại làm động đến sự an tĩnh của ngài. Lẽ dĩ nhiên, chúng tôi không cần phải kết nối qua thân, chúng tôi có phương cách riêng để đối thoại với nhau. Nhưng khi nhìn thấy ngài bằng xương bằng thịt thì điều này thật sự gây cho tôi niềm xúc động sâu xa, nhất là khi ngài lại cám ơn tôi là tôi đã làm được một việc tốt, ngay cả trước khi tôi có thể thưa với ngài rằng tôi vừa trải qua một cuộc nhập thất ẩn cư. Điều này có nghĩa là nếu một người đệ tử dụng công tu hành có hiệu quả với một động lực thanh tịnh đem lại lợi ích chúng sinh, thì Sư Phụ sẽ biết và Sư Phụ sẽ đón nhận điều ấy như là một sự toại ý và niềm hạnh phúc lớn lao. Người đệ tử có thể đòi hỏi điều gì hơn như thế nữa, ngoại trừ làm cho Sư Phụ của mình hài lòng theo phương cách của ngài. Điều này cần phải xảy ra một cách tự nhiên và hoàn toàn không có bất kỳ một sự mong đợi nào cả, không có bất kỳ một sự tạo tác gán đặt nào cả. Trong bất kỳ một pháp môn hành trì tâm linh nào, nếu bạn có sự hoài nghi, mong đợi, hy vọng hay sợ hãi, thì việc này sẽ tạo ra những chướng ngại to lớn trong cuộc đời của bạn. Chính bản thân tôi đã để mất đi biết bao cơ hội quý giá cũng bởi vì hy vọng và sợ hãi. Đó là tại sao Đức Phật đã nói rằng cúng dường vĩ đại nhất là cúng dường công phu hành trì và quả vị giác ngộ của con. Tôi xúc động đến rơi nước mắt khi thấy Sư Phụ tôi đã vô cùng hạnh phúc và cảm kích chỉ vì một cuộc nhập thất bé nhỏ mà tôi vừa hoàn tất.
Vị thị giả của Sư Phụ tôi nói với tôi rằng Sư Phụ tôi đã biếng cười trong một thời gian dài, có lẽ bởi vì sức khoẻ mỏng manh suy kém của ngài. Và vị thị giả lại tiếp tục cảm ơn tôi đã đến gặp Sư Phụ và làm cho Sư Phụ tôi vô cùng hoan hỷ. Tôi thật sự mong ước rằng tôi có thể làm được nhiều hơn là những gì tôi hiện đang làm. Những ai trong chúng ta có phước duyên gặp được những bậc Chân Sư giác ngộ, chúng ta không nên phí lãng đời mình.
~ Trích “Sâu Thẳm Tận Đáy Lòng Tôi”, Gyalwang Drukpa XII