Chương 1: Giấc Mộng - Tương Tự Thứ Nhất
Để hiểu sự phát hiện hoàn hảo của chư Phật nghĩa là gì
rằng mọi kinh nghiệm của chúng ta có hai chiều kích của ảo ảnh huyễn thuật,
tôi chiết tinh ở đây phương thuốc của kinh, tantra và giáo huấn khẩu truyền.
Hãy nghe khi tôi tiết lộ nó cho bạn trong ánh sáng của kinh nghiệm cá nhân.
Trong không gian trống không căn bản bất biến, bầu trời bao la của bản tánh của tâm,
một không gian sáng ngời và trống không không do tạo tác,
thực tại Phật không tỳ vết chiếu sáng như sao
là tính tự phát của ba thân và tánh giác.
Tịnh quang vốn sẳn này, với tính tự phát đáp ứng hoàn hảo,
cái này là trạng thái tự nhiên, bổn nguyên của hiện thể chúng ta,
được biết như ảo ảnh huyễn thuật vô nhiễm căn bản.
Nhưng chính trong không gian ấy, hiện diện thanh tịnh bị quên mất,
những đám mây mê lầm ngẫu nhiên sanh khởi,
cho vô minh, như giấc ngủ, là một người tạo ra giấc mộng.
Tâm nhiễm ô, làm cho nhất thể thành nhị nguyên,
trong sự quên mất hiện diện thanh tịnh của nó sản sanh mê lầm vũ trụ,
sáu loài chúng sanh trong cõi của họ.
Giống như giấc mộng, họ có vẻ thật nhưng không có hiện hữu,
và chúng ta cảm nhận khổ vui của mỗi chúng sanh trong đó.
Từ thời xa xưa, bị điều kiện hóa trong tính tương đối như thế,
môi trường chung quanh, thân thể, lạc thú – cuộc đời chúng ta,
được nhìn như tốt hay xấu, vui hay buồn;
từ mê lầm, nhất thể xuất hiện trong nhiều giả dạng,
giống như vô số hình đồ họa,
và, tin vào chúng, những hình tướng giả dối xuất hiện không ngừng.
A, vâng, thế giới này chỉ là một giấc mộng.
Giấc mộng thế giới đa dạng của trí năng nhị nguyên hóa này,
những hình tướng mê lầm của một giấc ngủ vô minh,
sanh khởi trong tinh túy nhất thể, là bản tánh của tâm –
và bởi thế không có cái gì khác hơn bản tánh của tâm –
cái này chư Phật gọi là ảo ảnh huyễn thuật của quan niệm sai lầm.
Cũng như dưới ảnh hưởng của dhatura
khi ảo giác của chúng ta có vẻ là thật,
hãy chắc chắn, ở đây và bây giờ, rằng trong giấc ngủ vô minh này,
những phóng chiếu thấy được của chúng ta, sáu loại chúng sanh,
đều là tưởng tượng, như chúng ta đang bị ảo giác.
Thế giới mê lầm này treo trên sự bám nắm mê lầm
và những tạo dựng trí năng mê lầm của chúng ta.
Nhưng yêu chuộng sự bất nhị của thật và giả,vượt khỏi trí năng,
chúng ta nhận biết tính tự phát của hiện diện nội tại tự sanh,
và trong tạng bao la này nơi ‘là’ và ‘không là’ nổ tung
chúng ta nhận biết năng lực Phật như bầu trời.
Thực tế của mọi kinh nghiệm thì giống như một giấc mộng
và trong sự chớp sáng khoảnh khắc không nền tảng của nó,
có thể tri giác được, nó là hình tướng – ánh sáng không kết tinh,
một chớp sáng lừa gạt, một hình tướng trong suốt mỏng manh của tánh Không.
Nhưng tìm sâu vào chúng ta không thấy thật hay giả,
không hiện diện cũng không vắng mặt, nó vượt khỏi mọi quan niệm;
chúng ta biết nó giống như bầu trời, không thể diễn tả, không thể tưởng tượng,
bao giờ cũng tươi mới nguyên sơ một cách căn bản.
Thiền định
Hoàn toàn tin cái thấy này rằng mọi hoàn cảnh,
sanh tử và niết bàn, chỉ giống như giấc mộng,
hãy theo giáo huấn này để kinh nghiệm nó trong thiền định.
Ngồi trên một chỗ ngồi thoải mái trong thế bán già
hãy quy y Tam Bảo và trau dồi Bồ đề tâm thanh tịnh,
rồi trong không gian nhất thể trống không,
nó là sự như nhau rốt ráo của mọi kinh nghiệm,
hãy áp dụng chú ý tập trung vào sự mê hoặc pháp thuật trống không này.
Trên đỉnh đầu, trên một hoa sen, ngai mặt trời và mặt trăng
quán tưởng rõ ràng guru gốc, hiện thân bổn tôn và dakini,
không tách lìa với những guru của dòng.
Tôn thờ và tán thán ngài, ước nguyện trau dồi một cảm thức giấc mộng,
rồi để cho chính mình và môi trường chung quanh tan vào ánh sáng,
rồi ánh sáng tan biến vào guru,
thả lỏng một chốc trong không gian như bầu trời.
Những ban phước của chứng ngộ tự mưa xuống.
Bấy giờ thực hành chính, hãy thiền định như vầy:
thế giới bên ngoài, núi non và thung lũng,
những làng mạc thị thành và dân cư,
những hợp chất của đất, nước, lửa, gió và không gian,
mọi sắc, thanh, hương, vị và xúc,
năm đối tượng của giác quan
và thế giới bên trong của thân tâm
và thức giác quan của nó,
mọi kinh nghiệm, cần được xem xét không ngừng là giấc mộng.
Tất cả những kinh nghiệm của cuộc đời chúng ta cho đến ngày hôm qua,
chỉ là những hình ảnh của tâm thức, giống như giấc mộng hồi hôm,
và cái chúng ta đang thấy bây giờ, vắng mặt mà trong sáng như pha lê,
vắng mặt nhưng hiển lộ, là mê lầm của tâm.
Hôm qua và hôm nay chỉ giống như giấc mộng;
ngày mai và ngày mốt, tất cả tương lai chúng ta chỉ là mộng.
Bị quy định hoàn toàn trong ý tưởng rằng mọi sự là mộng,
dù được xác nhận hay bác bỏ, sướng hay khổ,
chớ nghĩ dù khoảnh khắc rằng tâm là thật.
Đi hay ngồi, ăn, hay nói,
với chú ý thường trực hãy duy trì ý thức mộng.
Khi tất cả những cái chúng ta thấy, tất cả điều chúng ta làm, tất cả điều chúng ta nghĩ,
tương ứng với mộng, kinh nghiệm chúng ta bị phân rã,
không tập chú, từ từ tan biến.
Đó là tu hành sự không bám dính rốt ráo.
Hiểu những xuất hiện của đối tượng mê lầm là mộng,
trí năng buông bỏ và sự bám nắm tức thời ngừng –
phương diện đối tượng được lột trần, mặt chủ thể không hoạt động.
Bấy giờ bất cứ khi nào tâm gặp những hoàn cảnh như mộng,
trí năng tìm kiếm bên trong bên ngoài và chặng giữa
cái gì có chất thể và cứng đặc để bám nắm,
thì không thể tìm thấy điểm quy chiếu nào,
nó chìm vào không gian thấm khắp như bầu trời
và hiện diện nội tại vốn sẵn không có mọi hoạt động tâm thức thúc đẩy
sanh khởi tự nhiên là trong sáng trống không đơn giản.
Bám nắm ngừng, không có gì để nắm,
bình chứa bị lộn ngược, nội dung của nó biến mất,
những hiện tượng được giải kết, không còn những ranh giới.
Đây là tánh giác nguyên sơ không điều kiện, bất nhị.
Hoàn toàn quen thuộc với chứng ngộ ấy,
nhờ giải quyết không cố ý nhị nguyên của người nắm và cái được nắm,
chúng ta thoát khỏi sự hấp dẫn đối với một đối tượng của tâm,
và với một cảm nhận dứt khoát không dính dáng những hoàn cảnh,
cái gì cũng tự trình hiện, không thời gian, trống không, lơ lửng trong không gian.
Đây là trạng thái tự nhiên bổn nguyên của hiện thể.
Một khi sự đáng tin của nó đã mất,
sự nô lệ vào ảo ảnh bất tịnh
trở thành an vui thanh tịnh bao trùm.
Như thể chúng ta không thức dậy khỏi giấc mộng sáng tỏ,
tâm thanh tịnh ngấm khắp nền tảng bổn nguyên.
Mỗi ảo tưởng, không có quá khứ tương lai mà soi chiếu ở giữa
được nhìn trong cái ở đây và bây giờ, không được cảm nhận là hiện hữu,
ảo tưởng do nghiệp khởi dẫn của trí năng, vắng mặt nhưng có thể thấy,
bởi vì bản tánh của nó là thanh tịnh bổn nguyên, thì giống như mộng.
Khi chúng ta biết mộng là một cái nhìn thấy ở bên trong,
vắng mặt trước khi và sau khi thức,
chỉ chiếu sáng trong khi ngủ, và thậm chí lúc ấy cũng không có chất thể,
như thế chúng ta cần biết những hiện tượng là không nền tảng và không căn cứ.
Khi ban ngày trở nên quen với giấc mộng,
vào ban đêm khi nhu cầu giấc ngủ chiến thắng chúng ta
chúng ta nằm lên bên phải trên một giường thoải mái
như Phật Thích Ca Mâu Ni trong tư thế niết bàn.
Khi hơi thở yên lặng và mắt nhắm yên,
ở trung tâm trái tim, với tập trung như mộng,
hãy quán tưởng một chữ A trắng chiếu sáng trong suốt như pha lê,
giảm kích cỡ từ một đầu ngón tay đến đầu một sợi tóc,
và tịnh quang như giấc mộng sanh khởi.
Ban đầu chúng ta có thể mộng nhiều giấc mộng đáng sợ,
nhưng chánh niệm vào giấc mộng sợ hãi tự tan biến,
khi tập trung tự nhiên được hoàn thành không cố gắng
thiền giả biết giấc mộng của nó là giấc mộng sáng tỏ.
Sau đó thực hành độc nhất là thấy mọi giấc mộng là không thật.
Tâm mê lầm vắng mặt nhưng hiển lộ,
giống như giấc mộng, không có tinh túy để bám nắm,
và chúng ta biết nó vượt khỏi sự thật và hư giả thuộc trí năng.
Rồi, nhìn tiến trình của lưu xuất chuyển hóa:
trong thời gian mộng, biến đổi thân thể thành Phạm thiên, chẳng hạn,
hay lưu xuất như một vị Phật hay Bồ tát,
chúng ta chỉ đơn giản thư giãn với ý muốn của chúng ta vào không gian.
Như thế, từ giây phút này đến giây phút khác –
từ Phạm thiên đến Indra, từ trời đến người –
bất cứ chuyển hóa nào chúng ta muốn
được hoàn thành trong một thế giới không thật.
Hơn nữa, bây giờ nhân nhiều lên những sắc tướng ấy
một trăm, một ngàn, hay mười triệu,
chúng ta khai triển sự dễ dàng để chữa lành bất cứ chỗ nào cần.
Hơn nữa, chúng ta du hành nơi nào chúng ta muốn,
đến các tịnh độ, nước ngoài, hay đến Akanishta
nơi chúng ta thấy và nghe chư Phật thuyết pháp
và thành tựu huệ và định và vô số cái nhìn thấy trong sạch.
Qua suốt thực hành ngày và đêm hòa nhập,
sự sáng tạo của hiện diện thanh tịnh sẽ biểu lộ chắc chắn.
Cốt lõi không méo mó, sai lạc được thực hiện:
đó là cách thế sâu xa nhất của tâm.
Ngày và đêm, tự làm quen với thế giới giấc mộng,
những cái còng của niềm tin vật chất cụ thể được tháo bỏ;
đất đai, núi non và tường vách bây giờ không làm chướng ngại
và những phép lạ, năng lực tâm linh và samadhi được hiện thành.
Với kinh nghiệm sâu thẳm của chứng ngộ trực tiếp và trần trụi này,
tánh giác nguyên sơ, trống không và sáng ngời, mọc lên
và trong không gian trống không bổn nguyên của bản tánh của tâm
cả pháp thân chủ thể và sắc thân khách thể,
đều thành tựu tự phát như trong một giấc mộng.
Hãy áp dụng chú ý tập trung vào cách thức giấc mộng!