Chương 6: Tiếng Vang - Tương Tự Thứ Sáu
Hơn nữa, chư Phật trong trí huệ của các ngài đã nói
rằng mọi kinh nghiệm giống như tiếng vang.
Hãy nghe tôi soi sáng nghĩa ấy.
Giống như một tiếng nói vang vọng
từ những lời được nói ở một vách núi
mọi hoàn cảnh đều không có chất thể hay tự ngã;
chúng ta nhận biết chúng rõ ràng là không thật.
Ngay lúc chúng ta tìm kiếm một giọng nói khi tiếng vang vọng lại
và không gì được tìm thấy ở ngoài, bên trong hay ở giữa,
mọi biến cố tâm thức và những vận hành của tâm,
không dấu vết của một mảy tế hay thô có thể được tìm thấy.
Nó đều trống không như bầu trời, không vật chất, vô nhiễm,
và nhận biết điều ấy, bám nắm là vô hiệu.
Không có cái tuyệt đối có thể quan sát được trong thế giới tương đối;
‘tuyệt đối’ và ‘tương đối’ là những tưởng tượng phân chia:
tất cả trong khoảnh khắc không thời gian này thì vượt khỏi trí năng.
Biết mạng những phóng chiếu cấu trúc là tự tâm bạn,
bởi vì khoảnh khắc không thời gian không thể bị ảnh hưởng,
mạng mê lầm của những cấu trúc không còn điểm tựa,
và không có gì cả để thực sự nắm lấy và cụ thể hóa.
Biết điều đó, chúng ta vượt khỏi những phóng chiếu của tâm thức.
Trong bản tánh bổn nguyên này của tâm, như bầu trời, đáp ứng mọi nguyện vọng
an trụ một đại dương không nhiễm ô của tự phát đáp ứng hoàn hảo;
do đánh mất sự hiện diện (tánh giác) kéo theo sự tạo dựng tâm thức
thế gian tưởng tượng hiện ra lờ mờ, vắng mặt nhưng tri giác được,
giống như một tiếng vang.
Ở đây, lang thang như một trong sáu loại hiện hữu,
tự quán tưởng do khuynh hướng nghiệp dẫn dắt,
tâm bị quấy nhiễu, bị nhốt vào những tưởng tượng bao trùm nó.
Nếu quả thực rằng chúng sanh và tâm của họ
trong thật tế là không nền tảng hay căn cứ,
vô lý làm sao, thân phận con người,
có thể tri giác được nhưng không hiện hữu!
Bấy giờ cái gì là điểm cho sự truy cầu đam mê cái thật?
Tại sao yêu quý nghĩa và giá trị ở nơi không có gì cả,
trong cái tưởng như thật nhưng thật ra giống như tiếng vang?
Bất cứ gì xảy ra, chỉ để nó là thế –
nó là không gian nhất thể không điểm quy chiếu.
Mọi xảy ra ngẫu nhiên đều tan thành không thực huy hoàng,
nơi, không quan tâm đến thân phận, chúng ta hạnh phúc như trẻ con ngu ngơ.
Bất cứ cái gì xảy ra, năng lượng rực rỡ không có mục đích,
tích cực hay tiêu cực, là một biến cố như tiếng vang;
cái đang hiện hữu, nó vỡ tan, không để lại dấu vết,
thế nên hãy thư giãn vào không gian nhất thể chiều kích số không.
Giờ hãy mỉm cười với những hình tướng mê lầm ấy,
với sự tan biến thanh tịnh không có gì để nắm giữ,
những mớ, những cuộn không kết hợp, như không khí không thể nắm,
chớp lóe khiến tin thật, một ảo ảnh lấp lánh.
Khao khát cái thật, người vô trí thấy đó là vật chất cứng đặc;
đối với thiền giả thấy sự dối trá là không gian nhất thể.
Những người tín đồ cho ‘thoáng qua’ là ‘thường còn’ thì thấy một vĩnh cửu;
với người mà niềm tin vào vĩnh cửu sụp đổ thì nó là
hình tướng trống không.
Và thoát khỏi những chu vi của quan niệm giới hạn chúng ta hạnh phúc!
Thiền định
Để trở nên quen thuộc với chứng ngộ ấy, như trước,
trong chuẩn bị, hãy mong ước nhận biết tiếng vang trong mọi sự.
Trong thực hành chính, hãy xem mỗi kinh nghiệm
là tiếng vang trống không,
vì nó không chứa đựng cái gì để nắm bắt trong khoảnh khắc nó âm vang.
Hãy tập trung chú ý vào mỗi cảm tưởng giác quan.
Mọi lời khen chê, lời nói ngọt ngào hay u ám,
là âm thanh trống không, không có gì cụ thể để nắm hiểu;
những phán xét giá trị của tâm đều vô nghĩa,
chúng ta nhận biết mọi âm thanh này là tiếng vang trống không.
Một tâm giận dữ không có trú xứ hay chiều kích,
và hiện rõ nhưng vắng mặt, nó không thể tìm thấy;
nó là một sự kiện trống không, như một tiếng vang;
thậm chí lời nguyền rủa của kẻ thù, chỉ như một tiếng vang.
Dò tìm và thấy ra vắng mặt, tất cả là rung động trống không;
hiểu rõ, nó trống không như bầu trời
nơi không có tốt hay xấu, lợi hay hại, có thể xảy ra.
Không tin vào chuyện tầm phào bởi vì thật ra nó là trống không,
chúng ta nhận biết mọi âm thanh và rung động là tiếng vang giác ngộ.
Nhờ đó, gánh nặng sanh tử từ vô thủy được cất đi,
và ngọn lửa của tức giận và thù hằn tắt mất.
Ở đây chúng ta có được kham nhẫn cao cả và
không có trầm cảm khốn khổ
và vào lúc thích hợp sau này chúng ta tiếp cận sự giàu có của chư Phật.
Vào ban đêm, như trước, tập chú vào kinh nghiệm tiếng vang huyền bí, vì nơi âm thanh trống không chúng ta có kham nhẫn trong đời sống. Hãy tự làm quen với nghĩa của tiếng vang!