Chương 3: Ảo Ảnh Thị Giác - Tương Tự Thứ Ba
Lại nữa, chư Phật trong trí huệ của các ngài đã nói
rằng tất cả mọi kinh nghiệm của chúng ta giống như ảo ảnh thị giác.
Hãy nghe sự làm sáng tỏ tuyên bố này.
Cũng như ảo ảnh thị giác phát sanh từ một màu sắc hay hình dạng
do năng lực của mê lầm dẫn xuất từ nghiệp
ảo ảnh thị giác của sanh tử, vắng mặt nhưng hiển lộ,
mọc lên trong không gian của bản tánh của tâm –
ở đây mọi hoàn cảnh xuất hiện giống như một ảo ảnh thị giác.
Người vô trí ngây thơ, khát khao cái thật, bị quyến rũ,
lạc trong rừng rậm của ảo ảnh năm giác quan.
Hãy rõ biết sự sai lầm của việc trụ vào cái gì đó khi nó không là cái gì cả!
Thế giới giác quan, môi trường và chúng sanh,
những cảm nhận vui buồn và xoay chuyển tâm thái,
tất cả vắng mặt nhưng tri giác được, giống như
những cái bóng đáng ngại hắt ra từ một ngọn đèn,
giống như một hình ảnh thứ hai xuất hiện khi ấn con mắt,
như sợ hãi phóng chiếu trên đêm tối.
Chúng chỉ hiện hữu bề ngoài, tan biến khi khảo sát,
trong khi nội quán sâu sắc phát hiện bản tánh mở trống của chúng
là vô sanh, như bầu trời, thực tại bổn nguyên không có thời gian.
Chúng ta có thể thấy nó ngay trong giây phút này, ở đây và bây giờ!
Những hình tướng sanh tử, không tìm được, giống như ảo ảnh thị giác,
sự không gốc rễ của chúng giải tan mọi định nghĩa tính cách;
với nội quán, chúng xuất hiện như hình tướng – ánh sáng không chất thể, trống rỗng
và chúng ta nhận biết bản tánh vô sanh bổn nguyên của chúng.
Cũng như một vật nhỏ giữa đồng trống,
dù vô nghĩa lại có tầm quan trọng bao la,
như vậy từ niềm tin dai dẳng vào tự ngã trống không là một cái tôi cứng đặc
quang cảnh như huyễn của sanh tử sanh khởi và vật chất hóa.
Dưới sự thẩm xét ảo ảnh như huyễn ấy giải thể tính vật chất
và rõ ràng rằng như bầu trời là không có khả năng gì,
những hình tướng – ánh sáng không có hiện hữu, như ảo ảnh thị giác,
thế nên chúng ta chỉ để mặc nó, từ chối mọi tin cậy.
Nó là không gian thanh tịnh! nó không thời gian! nó tinh khôi bổn nguyên!
Chớ cố gắng hạn cục nó! Chớ cố gắng quan niệm nó!
Cái là ánh sáng nguyên sơ không chiều kích
không thể bị nhốt bởi những tạo dựng nhị nguyên ám ảnh.
Tốt hơn là buông thả mọi ý tưởng về nó
và nhận biết tất cả nó đều không có sự thật.
Thế nên chúng ta nhận biết mọi biến cố là ảo ảnh thị giác
và yên nghỉ tâm mệt lử, y như nó là, trong bản tánh bổn nguyên của nó.
Thiền định
Để chuẩn bị, như trước, và mong mỏi thấy mọi sự là ảo ảnh thị giác.
Như thực hành chính, hãy có được sự quen thuộc với nội quán ấy.
Hãy thấy mọi màu sắc và hình tướng là không thật, như ảo ảnh thị giác;
hãy nghe mọi âm thanh là trống không, như những tưởng tượng của lỗ tai,
mọi hương, vị, xúc là những tưởng tượng của giác quan,
mọi hoạt động tâm thức và kinh nghiệm bên trong là những tưởng tượng của tâm.
Hãy buông lỏng trong không gian nơi mọi sự là không thật,
thoát khỏi những niềm tin nghiện ngập ám ảnh của trí năng.
Ban đêm cũng như ban ngày: hãy định tâm trong trung tâm trái tim
và ngủ trong không gian nơi mọi sự giống như ảo ảnh thị giác.
Giấc mộng sáng tỏ và vân vân, như trước, chắc chắn sẽ sanh khởi.
Dù những kinh nghiệm thị giác và nội quán, giống như mộng,
và tự nhận biết rằng không có cái thật ở đâu cả,
trong sự trong suốt không dính dáng, những phóng chiếu
tích cực và tiêu cực sụp đổ.
Mắt của nội quán, những thần lực, những samadhi
và tự phát đáp ứng hoàn hảo được thành tựu,
và bây giờ giống như Phật chúng ta có thể cung cấp
hướng dẫn cho tất cả chúng sanh.
Hãy tự làm quen với mọi hoàn cảnh như ảo ảnh thị giác!