Chương 5: Phản Chiếu Của Mặt Trăng Trong Nước - Tương Tự Thứ Năm
Chư Phật trong trí huệ của các ngài đã nói
mọi kinh nghiệm giống như sự phản chiếu của mặt trăng trong nước
và ở đây tôi giải thích điều đó để bạn chứng ngộ nó trực tiếp.
Trong hồ trong suốt sâu thẳm của bản tánh của tâm
có những hình ảnh sáng của tính tự phát, sanh khởi không thời gian;
nhưng những làn sóng thô nhiễm ô của tri giác nhị nguyên
làm lắc lư sự sáng tỏ bị khuấy động bởi một trận bão ý niệm.
Sự mê lầm thế gian ấy phát xuất từ niềm tin vào một cái tôi,
và tánh giác ban sơ bây giờ mờ đục và xúc động,
chìm vào sanh tử vô thủy vô chung.
Như phản chiếu của những ngôi sao trong một ao nước trong suốt
chiếu sáng không lay động, vắng mặt nhưng thấy rõ,
như vậy những hình ảnh như huyễn xuất hiện trong
tấm gương tĩnh lặng của tâm,
và những hình ảnh chóng phai ấy làm bận rộn chúng ta.
Không có gì cứng đặc, không có gì để nắm bắt,
không có những dấu hiệu đặc biệt, không có gì để nhận dạng,
không hiện hữu cũng không chẳng hiện hữu,
vượt khỏi thật và không thật –
đó là cái chư Phật gọi là ‘phản chiếu’.
Màu sắc và hình tướng, mọi tri giác giác quan,
thế nên, đều giống như sự phản chiếu của mặt trăng trong nước:
bởi vì có xuất hiện mà không có hiện hữu,
bởi vì không có gì thường còn có thể được tìm thấy,
bởi vì bản sắc của nó, không đông cứng, không kết tinh,
không hợp tạo, vẫn chỉ là một cuốn phim của hình tướng – ánh sáng,
những tạo dựng của mắt, khả năng thị giác và thức của mắt,
tràn đầy bởi tánh Không, chỉ là những tưởng tượng trống rỗng,
những phản chiếu của trăng trong nước.
Chúng ta thấy mọi sự là không có sự thật,
như một bóng ma, như thân cây chuối, không cốt lõi.
Tâm, không bị hạn chế, không nhiễm ô,
không tạo dựng, giống như phản chiếu của mặt trăng trong nước,
hình tướng – ánh sáng đơn giản, trống không, không cấu tạo,
giờ đây chúng ta biết là an bình sâu thẳm, không có tư tưởng,
tánh giác nguyên sơ không thể diễn tả,
không kìa khỏi không gian của sự sáng tỏ của nó.
Chừng nào mặt trăng xuất hiện trong nước không phải là mặt trăng,
thế thì sự nhân lên nhiều như nó xảy ra không thể được chất thể hóa;
thoát khỏi đặt tên phân chia của thời gian,
vượt khỏi nhánh nhóc khái niệm, hãy để nó là thế, chỉ là thế.
Bởi vì tâm thanh tịnh không có mục tiêu nào hết,
chúng ta thấy nó không có trong ngoài, vượt khỏi tư tưởng;
bởi vì thực tại vượt khỏi mọi phân biệt thiên lệch,
chúng ta bỏ đi sự tranh đấu cho tài sản và địa vị tâm linh.
Không suy nghĩ, luôn luôn nhiều vô số, như không gian bổn nguyên,
mọi sự xuất hiện dù hiện hình,
mọi sự như phản chiếu của mặt trăng trong nước;
không thật, không giả, sanh tử và niết bàn là như nhau,
hãy để tâm thư giãn trong không gian của thực tại y như nó là.
Thế giới bên ngoài là tất cả cuộc đời chúng ta, sanh tử và niết bàn,
là những hình tướng của tánh Không được chúng ta vẽ ra, như trăng trong nước;
không có gì trong nguồn gốc, không có gì khi xảy ra, không có gì trong
khoảnh khắc, được gán tên lập lại bởi trí năng như đúng hay sai, thật hay không thật,
tại sao chúng ta bám vào những ý kiến và sở thích?
Bao giờ trí năng còn bị ép buộc giả định một cái tôi,
thì không có khả năng giải thoát khỏi sanh tử;
nhưng vượt khỏi mê tín, an định tự nhiên, trong thoải mái chân thật,
trong vắt, siêu thoát, tự do trong bản thân và mở trống,
tâm vô ngã, tại sao cố gắng thay đổi cái gì?
Khi mỗi hoàn cảnh trống vắng cái tôi và chất thể như bóng trăng trong nước,
và trí năng thoát khỏi hoạt động bị thúc đẩy
và thoát khỏi sự giả định theo thói quen về thực tại,
bởi vì trong tri giác bất nhị thì tâm và đối tượng là một,
đây là không gian của Dzogchen thư thái, không trung gian.
Với sự tiếp đãi xem mọi thứ xảy ra như bạn hữu,
biết sự tự phát của an lạc không phân biệt, mát mẻ,
bây giờ chúng ta được để mặc cho không có gì không ở đâu
và chúng ta ở trong tâm thanh tịnh này trong nền tảng bổn nguyên.
Với chứng ngộ như vậy, trụ trong không gian như vậy,
không lầm lạc, chúng ta tự làm quen với mọi kinh nghiệm
như bóng trăng trong nước.
Người may mắn cần nhận biết một cách tin tưởng
rằng bất cứ gì xảy ra là lung linh, bập bềnh, như không thật.
Thiền định
Như trước, trong chuẩn bị, hãy mong mỏi thấy mỗi khoảnh khắc
như sự phản chiếu của mặt trăng trong nước.
Thực hành chính là an định trong cái biết như nhau,
cho phép tâm tri giác bất cứ cái gì sanh khởi
như bóng trăng trong nước.
Vào ban đêm, làm như trước, nhưng tập chú
vào kinh nghiệm huyền bí của thực tại
như bóng trăng trong nước;
an trụ trong không gian nhất thể không bám víu gì
chúng ta có được đô thành của bản tánh bao trùm của tâm.
Bây giờ nhìn vào cái gì xuất hiện, không bám luyến,
có khởi sanh một ánh sáng rực rỡ, tịnh quang,
giống như sự phản chiếu của mặt trăng trong nước.
Hãy để cho người may mắn nhất trở nên quen thuộc với sự việc ấy!